![]() |
Nó buồn lắm nè!!!
Về nhà với tâm trạng mệt mỏi vì 1 ngày làm việc và học bài bù đầu để chuẩn bị cho kì thi sắp đến , và sẽ còn vất vả hơn nữa khi ăn tết xong.
Vừa bước xuống xe buýt , thì Nó đã tí ta tí tửng đưa chân bước đi từng bước thật nhanh để gặp Má và khoe với Má 1 chuyện ...Nhưng vừa đến nhà thì thấy đóng cửa ....Chưa bao giờ Nó nhận thấy nhà mình trống trải đến thế .Vào phòng nằm đắp mền với những suy nghĩ mơ hồ khi lắng nghe tiếng heo kêu bên nhà hàng xóm , tiếng bát đũa leng keng ....,lòng chợt thấy buồn buồn .Lần đầu tiên nó chợt nhận ra chưa bao giờ nhà nó vắng người như thế , và tối đó bữa cơm chỉ một mình nó .Lúc này đây bao nhiêu cảm giác chợt ùa về như chưa từng được ùa vào trong Nó .Lần đầu tiên Nó thấy sợ phải ở một mình giữa căn nhà vắng lặng.... Nó bước lên gác đốt 6 cây nhang để thắp lên bàn thờ ....Nó lẩm bẩm trong miệng cầu khẩn cho Má ,gia đình Nó được mạnh khỏe ,Nó cầu cho nó thi tốt trong những kì thì sắp tới ,cho em gái Nó học tốt , cho quán Má nó buôn may bán đắt, thắp nhang xong Nó ra nhà tắm vừa mới bước vào xả vòi thì 1 cái phựt ...thế là chưa kịp trở tay gì thì quần áo của Nó ướt như con chuột .Nó bổng giống như hồi xuân lại biến thành 1 trẻ con thích nghịch nước như chưa bào giờ nó biết nước là gì ,Nó hát rồi lấy vòi nước làm cái micro ,Nó nhảy lung tung với bộ đồ ước trên người .Nó đã rất thích thú với những trò chơi nghịch nước như thế nhưng vẫn không tránh được cảm giác cô đơn... Nằm quấn mền Nó chợt bật cười ,khi nghe ,nhìn thấy cái chuông gió mà lần đầu tiên trong đời Nó dzành dzụm bằng tiền dzo chính bàn tay nó làm ra để mua được , Nó thật giỏi phải hông ? Nó ước trong đời Nó 1 lần được nhận quà sinh nhật từ Ba của Nó ,đó là những món quà mà Nó thích , chuông gió , chậu xương rồng ,hoa tigôn..... Và món quà đặc biệt đối với Nó hơn đó là món quà tinh thần ...... đây chỉ là vu vơ thôi chứ Nó hông cần đến những món quà đó nữa vì Nó biết đó hông phải là Ba của riêng Nó , đó là Ba của 2 đứa nhỏ kia , 2 cái đứa mà nhà nội Nó cứ bảo với 2 chị em Nó rằng ...đó là em của con ....Nó cười 1 cái nhếch môi với ánh mắt nhìn ngang khi thấy 2 đứa nhỏ đó gọi Nó là chị 2 , và nhìn những người đối dziện Nó với ánh mắt đầy phẫn nộ,rồi nó tặc lưỡi 1 cái khi vừa quay đầu đi ra nơi khác. Nó biết Nó hiểu và Nó mong thà như thế này sướng hơn nhiều , Nó hông muốn sẽ có người Ba như thế khi hằng ngày Nó chứng kiến cảnh gia đình của con Bạn thân hàng xóm nhà Nó ....Nó thật mâu thuẩn , khi chính bản thân Nó hông hiểu chính Nó thì ai sẽ hiểu Nó đây ? Và đôi lúc chính Nó hông muốn hiểu về Nó , Nó hông muốn suy nghĩ đến những vấn đề rắc rối ... Ba Má của Nó sống ly dzị từ lúc 2 chị em Nó mới có mấy tháng , sẽ chẳng có thêm 1 cơ hội hòa giải khi Ba của Nó có người mới, đôi lúc Nó chạnh lòng khi thấy những đứa nhỏ quanh Nó có Ba ,có Má được chăm sóc , bảo vệ... , từ nhỏ Má của Nó có bao giờ để 2 chị em Nó thấy thua thiệt ai đâu ? Bạn có gì thì Má của Nó cũng mua cho Nó cái đó ....cuộc sống của Nó sống với tình yêu thương của gia đình phía ngoại cứ thế mà dzần dzần theo năm tháng cho đến hôm nay .Nó đã là cô gái trưởng thành tuổi 20 Nó muốn Má của Nó đi bước nữa , nhưng ...Má của Nó sẽ hông bao giờ như thế , Má của Nó sợ chị em Nó sẽ buồn tủi và khóc khi hông có ai chia sẽ khi Má nó quá bận rộn với cuộc sống gia đình mới..., vì Nó là 1 trùm mít ướt .Nó dzễ xúc động khi chỉ xem 1 tập phim cải lương hay tình cảm gì có đoạn thảm thảm xíu thôi là Nó nằm thút thít giọt ngắn giọt dzài , khi Nó xem giảng kinh , mắt Nó sưng lên khi nghe từng câu giảng đạo của thầy. Hôm nay nhà Nó hông có ai là đúng rồi , chỉ còn mấy ngày nữa là quán của Má Nó khai trương vậy mà đến hôm nay Nó chẳng biết và mườn tượng được quán đó Má xây như thế nào ? nằm chổ nào của cái vùng đó , dzù hằng ngày nó ngồi trên xe buýt tuyến số 3 quen thuộc đến chổ làm rồi về nhà , hằng ngày qua lại vậy mà Nó chỉ biết được ...ah cái đường đó dzẫn vào quán thôi .Hôm nay cả nhà xuống giúp Má của Nó trang trí , dzọn dzẹp , kê bàn ghế .....tất cả để chuẩn bị ngày tới khai trương .Từ ngày Má của Nó xây quán mà Nó chẳng giúp được gì , chỉ giúp được có tí xíu đó là sáng sớm Nó dzậy sớm 1 tí đi xin tro chở tro về làm cái lượt nước tạm thời vì chưa bắt nước máy được , vậy mà sáng lúc 6h khi gọi dzậy Nó đã nhăn với câu nói " con buồn ngủ quá , muốn ngủ thêm tí nữa, tối con hứa về sớm con chở ..." Hứa rồi Nó có thực hiện được đâu , vì Nó đi làm về tối quá nên Má và gia đình Nó hông yên tâm cho Nó đi 1 mình ra con đường tối thui , vắng vẻ đó .Thế là lời hứa đó của Nó sẽ hông còn cơ hội lặp lại ... Một buổi sớm lãng đãng sương với thời tiết về đông se lạnh , Nó hít mạnh 1 cái vì ở đây thật yên tĩnh , nghe tiếng gà gáy , tiếng heo kêu , rồi Nó thấy những người đi làm đồng với cái cuốc mang trên vai , với cái quần xăn ống thấp ống cao ....bầu trời thật trong xanh và mát mẻ dzần dzần theo nắng ấm đi lên. sáng đó nó đạp xe đi với cái áo ấm to đùng thế mà nó run như vừa mới chui từ trong tủ lạnh ra .Lâu rồi Nó chưa đi lại con đường đó chắc có lẽ cũng tầm 10 năm hông ta ? từ năm lớp 4 Nó học ngoài đó chỉ 1 năm, nhưng chỉ có 1 năm thôi và từ đó Nó chưa ra lại ....Nay ra lại đó trông sân trường vắng ngắt , 1 mình Nó thu lu dzưới gốc cây chuối giẻ khổng lồ ngay cổng trường. Nó đưa mắt nhìn ......thấy cũng như xưa thôi hông có gì thay đổi lắm , chỉ mọc thêm mấy ngôi nhà mới , Nó ghé lại ngôi trường Nó từng học ,đứng nhìn khi nghĩ đến lúc ra chơi bị bọn bạn bắt sâu nhát và Nó đứng khóc như 1 đứa trẻ lạc Mẹ giữa chợ ...đúng là tuổi học trò Lúc ra khỏi nhà Nó như con sên núp trong cái vỏ , vậy mà lúc về Nó phán cho 1 câu với Má Nó " giờ con có thể tắm khỏi nấu nước rồi ..." thế là 2 Má con Nó bật cười khi nó gồng tay lên nói "con khỏe chưa nè hì hì " Nó thật bất hiếu khi Má nó sai Nó có tí xíu việc, 1 công việc nhẹ nhàng thế mà Nó nhăn , Nó thâạ bất hiếu khi hằng ngày đi làm qua lại mà không biết quán Má nó xây ngay chổ nào , Nó thật bất hiếu khi làm Má buồn và khóc ....Nó là đứa con chưa ngoan. Nó ngụy biện cho chính bản thân Nó rằng " tại sáng 7h là đã đi làm , rồi 6h15 về nhà lo tắm ,chưa kịp ăn vội chén cơm Nó đã mang xách chạy ù lên trường te te , đến 10h Nó mới về ....và tất cả chỉ là ngụy biện , Nó thật vô tình khi những ngày thứ 7 và CN , Nó lại ở dzưới chổ làm . Lúc này đây Nó sợ khi phải xa nhà , trước kia Nó thèm cảm giác sống xa nhà , muốn đi xa nhà ...nhưng giờ Nó thấy sợ khi sống xa Má .Nó nằm ôm Má khóc khi nghe em Vi và Cậu trêu " rầu thế là tấu tấu chị 2 ở nhà hông có Dì ..cho buồn luôn , nhớ Má luôn khi 2 hông có thời gian rãnh .." Ở nhà , Nó với pé Vi ngủ chung , nhưng dzù sao đi làm hay đi học về Nó còn gặp đựơc Má ...nhưng giờ nghĩ đến cảnh bước vào nhà hông thấy Má đâu , Nó sợ ...Nó khóc...Nó nhớ và yêu Má nhiều lắm . Nó cũng không quá khó chịu , và bên ngoài thì tỏ ra vẻ khá hài lòng về nhịp sống chậm rãi của mình.Cũng đôi khi , sự chán nản làm Nó thở dzài một cái như bà già,nhưng an tâm vì chẳng ai nghe thấy cái thở dzài đó của Nó cả .Và rồi bật chợt Nó muốn 8 cùng với ai đó trên room chát ....bổng Nó nghĩ , đừng nhầm lẫn , Nó chẳng phải là người quá rỗi rãi hay hòa đồng đến mức thế .Thực sự , Nó chỉ là 1 con pé mờ nhạt và khép kín , theo cái kiểu khép kiến của một con pé mờ nhạt giữa cuộc sống sồ bồ này .Một ai đó đã nhận xét về Nó rằng " sao pé lạnh lùng khi đi qua mà hông thèm nhìn xem người đang đứng nơi nay là ai thế ? " và từ đó Nó bổng có thêm cái tính lạnh lùng ,chứ hông như những nhận xét hay nghe " Cá rất hài hước , và dzễ gần , khi rất hòa đồng và biết cách bắt đầu hay kết thúc 1 câu chuyện ..." Tâm trạng của Nó lúc này đang ở mức thấp , khi Nó cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ . Thật sự Cá hông biết post chổ nào , nếu có nhầm chổ mong chuyển giúp Cá .Thank |
Cá đang buồn bực
Cần xả cái tức Xả vào chỗ này Là rất đúng mực Đời không như tranh Mỗi người mỗi cảnh Đừng vì gian khó Đánh mất tuổi xanh |
Gê gê anh Mod làm thơ nữa chứ, thiệt là hâm mộ quá đi.
|
ôi.tội nghiệp cá.vui lên đi cá.bùn làm j
|
Trên đời này, hầu hết những gì là đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng, những anh chị, những chú bác cô dì và anh em họ; nhưng trên cả thế giới, ta luôn luôn chỉ có MỘT mẹ!
Kate Douglas Wiggin (1856-1923) |
Buồn gì cá ơi, vui lên đi, anh đồng nhang ủng hộ nè.
|
Chào bạn Cá!
Xin được chia sẻ tâm trạng của bạn, tôi cũng từng làm mẹ buồn. Một khi bạn đã nhận ra như thế thì mong bạn khắc phục những thiếu sót để mang lại niềm vui cho mẹ nhé. Ngẫm lại, chúng ta còn hạnh phúc hơn rất nhiều trường hợp các bạn trong các trung tâm chăm sóc trẻ mồ côi. Hãy thay đổi và đừng để phải hối tiếc "giá mà...". Chúc bạn sớm vượt qua nỗi buồn Tặng bạn bài hát này: http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/....IW6U6FD6.html có thể nghe rất buồn nhưng rất hay và ý nghĩa. |
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn vương mắt Mẹ ai ơi. (st) |
Thế là 1 ngày ê chề mệt mỏi cũng qua và lại tiếp tục bắt đầu như thế nữa , hôm qua ..hôm nay ..ngày mai ...cũng đều giống nhau , ôi sao mà bế tắc quá muốn nổ tung ra thôi.
Tối qua đi làm về , khi vừa bước xuống xe buýt Nó đã chạy ù ù băng qua đường cái ,vừa vào nhà Nó đã chạy đến bên tủ đồ ...Nó thấy đồ đạc của Má đã dzọn sạch hết ,ra mở tủ hông còn 1 bộ đồ , ra thau đồ dzơ cũng hông còn 1 bộ .Nó thấy mệt quá nên đã ngồi 1 bệch xuống giường ,lúc này đây cảm giác cô đơn trống trải bắt đầu ập đến , mệt mỏi quá cũng hông muốn ăn cơm khi nghe pé Vi nói " Dì Hậu có nấu món cải xào để dzành cho 2 đó, Dì dzặn 2 ăn cơm rầu đi học... " thấy mệt mỏi quá nên cũng hông muốn ăn gì luôn.Tối qua có ghé xuống quán , ngồi chơi với cả nhà Má dzặn đủ điều ... " con đi làm về sớm xíu nha dzìa coi nhà cửa có dzơ thì dzọn dzẹp ,hay phụ làm với Quại nha ,ăn cơm rầu đi học , học dzìa thì dzìa đừng có đi chơi , tắm nhớ nấu nước đừng tắm nước lạnh....." tự nhiên lúc đó Mình ngồi khóc , rồi đứng dzậy ra dzìa trước .Đúng là " Con dzù lớn đến đâu cũng là con của Mẹ , đi suốt cuộc đời lòng Mẹ vẫn bên con " dzù Nó nay đã là cô gái trưởng thành rồi nhưng trong mắt Má của Nó thì Nó vẫn là 1 con pé con. Về nhà mệt quá nằm đắp mền khóc 1 mình , tối qua Nó hông ngủ được vì Nó nhớ Má , vừa mới gặp đó thôi , và cũng ở gần đó thôi , chỉ cần nó có tí thời gian chạy xuống là gặp được vậy mà Nó làm như ở xa lắm mấy năm mới gặp lại .Chưa bao giờ Nó thấy cô đơn đến lúc này , khi Nó nghĩ đến hằng ngày đi làm về rồi đi học về hông gặp được Má . Đúng là thức đêm mới biết đêm dzài , tối qua nằm ôm em Vi vì lạnh ,tuy có mền dzưới chân mà Nó hông chịu kéo lên đắp mà lại ôm em Vi , vì Nó nghĩ ôm pé Vi , Nó sẽ bớt thấy cô đơn và lạnh hơn dzù là đắp mền. Nó hông biết những ngày sắp tới Nó sẽ như thế nào , nhưng rồi Nó cũng phải sẽ tập thoái quen dzần dzần thôi |
Trái tim cuả mẹ là một vực sâu, dưới đáy luôn luôn tìm thấy sự tha thứ.
Honoré de Balzac (1799-1850) |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 02:26 AM. |
Powered by: vBulletin v3.x.x
Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.