![]() |
Thơ Hakunamatata
Từ bé, Hakunamatata tôi cũng đã tập tẹ làm thơ. Lúc đầu là thơ con nít, sau là thơ con cóc, dần dần biết làm thơ về con bồ, về con vợ và về con cái (cũng lại con nít). Đến giờ, tôi xin tom góp, chọn lọc một số bài, chủ yếu là thơ tình, để trải lòng tâm sự cùng các bạn.
Mờ đầu là một bài thơ tình đậm chất hài hước. Bài này tôi viết vào năm 1996, khi tôi, một anh chàng quê mùa ra thành phố luyện thi đại học, gặp và yêu một cô gái Sài Gòn (không có tải đạn đâu nhé). Ngày ấy tôi khờ lắm, chẳng biết gì, nên bao nhiêu cơ hội để thể hiện tình yêu bằng hành động cụ thể đều trôi qua hết. Sau này, khờ ... ôn hơn, thì tình cũng đã xa hơn. Tiếc quá, ... Ngốc Ngốc ơi, anh mãi là tên ngốc Nắm tay em, không liều chút nữa đi Kéo vào lòng và ôm cho thật chặt Em sẽ ngoan và rất nhu mì Ngốc ơi, không liều chút nữa đi Chẳng thấy sao, đôi mắt em vừa nhắm Một lần thôi, cần chi đâu cam đảm Mãi thế sao, em tự ái bây giờ Nghìn lời yêu ngọt ấm như thơ Chẳng đủ đâu, em vẫn nghi ngờ Liều chút đi, kẻo ngày mai ấy Chỉ còn hôn em trong giấc mơ TP.HCM - 1996 Và chuyện tình có kết quả cũng đúng như câu thơ cuối ấy. |
Re: Thơ Hakunamatata
Chu choa bác Dũng mần thơ hay quá!
|
Re: Thơ Hakunamatata
Trích:
Tiếp theo là một bài mà câu chữ không bị bó buộc vào một thể thơ nào cả, gọi là tự do cũng được, nói về cái thuở vừa mới chớm xao xuyến ... Suỵt, bí mật! Đừng hỏi tôi để ý ai chưa Xem tôi này, tôi quá hững hờ Mười bảy tuổi tình yêu nào gõ cửa Nào có biết tôi ngập ngừng theo hơi thở Tia sáng nào ngơ ngác trong tôi Ngỡ ngàng tay đáp trên môi Mỗi sáng tới bồi hồi ý lạ Không phải, không phải, không phải đâu! Tôi chối lòng tôi phút ban đầu Chẳng phải hương ai bàng hoàng gió Là run ngân nhẹ một nốt sâu? 12.1994 |
Re: Thơ Hakunamatata
Đây là một bài thơ tôi viết để tặng cho một cô gái bán cà phê tên Ngọc ở khu vực chợ Nhật Tảo. Thời gian gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng tôi và em đã có những kỷ niệm sâu sắc. Rồi em bất ngờ nghỉ bán cà phê và đi đâu đó mà tôi không hề hay. Không phone, không mail, không biết nhà em đâu mà kiếm. Mất hút, bặt tin, ...
Cà phê Hôm ấy cà phê có đắng hơn Em hỡi xin em một chút đường Thêm vào cho lòng anh dịu bớt Những khát khao vị ngọt yêu thương Tình anh như những hạt cà phê Bán đầy ngoài chợ em mua về Rang lên cháy sém rồi xay nhuyễn Tan nát tình anh đau tái tê Tình anh em nỡ bỏ vào phin Rồi rót nước sôi mặc chết chìm Bưng ra ngoài quán cho khách uống Vị đắng tình anh tận trái tim Em vẫn lạnh lùng, thế cũng thôi Cà phê em khéo chế nước sôi Uống vào bao khách khen tấm tắc Từng giọt tình anh lặng lẽ rơi 27.7.2000 |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 09:37 AM. |
Powered by: vBulletin v3.x.x
Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.