Nơi ấy có tuyết rơi không, cố nhân?
Từ xưa tuyết đã là đề tài vô tận cho các thi nhân khai thác bởi tuyết lạnh nhưng tuyết đẹp và tuyết khiến con người ta gần nhau hơn khi nghĩ về một mái nhà quây quần, sum họp, một nơi trụ ngụ dù đơn sơ, thô lậu, nhưng đủ khiến người ta thấy ấm áp hơn, được bảo vệ, được ủi an hơn.
Không có gì thú vị hơn ngồi uống rượu ngắm trời tuyết cùng tri kỉ giai nhân. Từng bông tuyết rơi trắng xóa rơi giăng mắc khắp vũ trụ tạo nên một không gian lạnh lẽo muôn trùng. Con người ta cố gắng bình thản để gạt đi những ưu tư của kiếp đời ly hương. Nhưng trong chén rượu vẫn còn vương vấn những giọt sầu chốn hồng trần:
Trường Sa tuyết bắc giăng đầy
Mây Hồ lạnh lẽo gieo lây khắp nhà
Lá rơi theo gió la đà
Mưa rơi tí tách khó mà nở hoa
Tiền đầy túi, chẳng lo xa
Rượu ngon bình bạc cứ pha ngập tràn
Không ai uống hết rượu ngon
Cùng nhau đợi lúc chiều tàn quạ kêu
(Đối tuyết - Đỗ Phủ)
Tuyết là đây, lạnh lẽo là đây, u hoài là đây. Là cái rợn ngợp trước sự bao la của vũ trụ. Là thấy mình bé nhỏ biết bao nhiêu, chỉ như một bông tuyết nhỏ nhoi trong trời đông lạnh giá.
Là một nỗi nhớ nhung đến cắt da cắt thịt một bóng hình. Ngày nào còn vui vầy bên nhau, cùng chung một mùa đông, chung một cơn mưa tuyết. Trời lạnh mà cõi lòng thật ấm áp! Nay mỗi kẻ một phương, ở nơi ấy, biết tuyết có rơi cho nỗi lòng người chẳng thế nguôi quên hồi ức của những ngày tháng cũ.
Một tiếng ca, một nốt nhạc, một phím đàn cũng đủ khiến lòng nao nao nhớ, đủ khiến con tim rung lên những nhịp khiến người ta lạc bước, cứ ngỡ đang ở một chốn miên man nào đã xa lắm!
Từng bông tuyết rơi, rồi đến làn mưa tuyết dày đặc. Cả dòng sông cũng thành băng giá. Những đóa hoa dường như càng trở nên câm lặng và giấu mình vào trong cái lạnh lẽo tàn khốc giá buốt. Ánh trăng cũng tan loãng vào cái lạnh đến nỗi phai nhòa cả ánh bạc lung linh...
Tuyết rơi rơi phủ trắng vầng mây trôi
(Chung Nam vọng dư tuyết - Tổ Vịnh)
Chỉ còn lại một màu trắng bao phủ khắp mọi nơi. Cái vẻ đẹp ấy trở thành bức tranh bi lệ. Cái đẹp ấy khiến lòng người càng thêm cô quạnh. Còn đâu những tháng ngày quân quần giai nhân tri kỉ, còn đâu những tháng ngày quấn quít mặn nồng, tất cả đã trở thành hồi ức xa xưa...
Chỉ còn lại khúc nhạc xưa cứ thổn thức những nhớ mong, trông ngóng, tháng ngày cũ qua rồi, người bây giờ còn nhớ hay chăng?
__________________
The end is just the beginning!