Món ăn miền Trung
Là một tên giai Hà nội có nguyên quán tại đất Kinh bắc nên VND từ bé là tên đành hanh ăn nói bẻo lẻo và rất tự hào về cái gốc gác của hắn. Năm 1981 khi VND vào một trường quân đội hắn ở cùng với rất nhiều bạn bè từ nhiều vùng đất khác nhau Hà nội, Hải dương, Hà tây, Nam định, Thanh hóa, Nghệ an, Hà tĩnh, Sài gòn, Châu đốc, Nhà trang, Lào cai, yên bái... Cả lũ sau khi tập trung phiên chế thàng các đơn vị theo ngành học, theo khoa bị tống lên tàu giao liên sau 4 ngày có mặt ở ga Bình triệu, rồi chui vào một chiếc GMC đóng kín chạy thẳng vào sân bay Tân sơn nhất - Một căn cứ quân sự lớn hồi ấy. Cả lũ nhận phòng ốc chuẩn bị cho năm học đầu tiên.
Trong khi đi đâu VND cũng choanh choách nói chuyện tỏ vẻ này nọ thì ở cùng tiểu đội với hắn có một tên bạn trắng trẻo, gày gò, nhỏ nhẹ lúc nào cũng lúi húi quanh bàn học và cái giuòng cá nhân. KHi VND la hét chơi thể thao, tên bạn chỉ ngòi xem- Khi VND bắt đầu tập tọng ăn hút ở căng tin cùng với mấy tên lính cậu, tên bạn chỉ vào mua khi thì một chai xá sị, dăm quả chuối... kín đáo ăn rồi lại đi về dúi mũi vào đọc đọc, ghi ghi.... Đến những bài học đầu tiên tất cả tính sĩ diện của VND mới thể hiện hắn hùng học nhất là mấy môn hắn đã chót khoe là mình giỏi như Toán, Lý... vậy mà kiềm tra định kỳ tên bạn lặng lẽ kia luôn không kém hắn điểm nào có những điểm còn hơn. Dù không nói nhưng cái cục ghen tị của VND ngày một to lên hắn thức khuya hơn, học nhiều hơn chỉ cốt vượt được tên bạn gày gò nhỏ thó đá một cái cũng ngã kia! Nhưng bất thành-tên bạn cứ tưng tửng lúc nào điểm cung bằng hoặc hơn. Một điểm đặc biệt là tên này đến ngày chủ nhật nào hắn lột ngay khỏi cái điệu bộ gà rù ấy đóng bộ ra phố Sài gòn. Một tuần cả tiểu đội 9 tên lính chỉ được 2-3 tên ra ngoài vào CN. Vào ngày không được đi tên bạn kia làm điều mà VND sợ xanh cả mặt là vượt qua bãi mìn quanh sân bay hồi ấy lẻn ra phố. KHi đi về mặt hắn bao giờ cũng có vẻ vui hơn ngày thường
Kết cục tất yếu của cuộc chạy đua ngấm ngầm ấy rốt cục cũng phải đến. Một buổi chiều VND nhận được gói quà của bố mẹ từ Hà nội gửi vào hắn chọn hai món Hà nội nhất : Mấy cái bánh cốm và gói trà nhài sau bữa cơm hắn rụt rè rủ tên bạn kia trốn học tự tu buổi tối ra đường lăn sân bay thưởng thức đặc sản Hà nội một hình thức giảng hòa . Sau khi lúi húi đun nước trong cái hăng gô lính pha trà bóc bánh, hai thằng lính trẻ nằm khoanh tay dưới gáy nằm ngửa mặt lên trời xanh đầy sao của Sài gon. Tòan chuyện không đầu không cuối rồi im bặt. Trời Sài gòn đêm ngày ấy trong vắt đầy sao. Sao Bắc cực ở đây thấp hơn hẳn ở Hà nội, bất chợt VND thốt lên :"Trời sao đẹp quá!!" tên bạn bên kia cũng nhổm lên hỏi "Cậu có nhớ chuyện LES ÉTOILES của ALPHONSE DAUDET không? " Chà thế là khớp mạch rồi đây ! Hai tên hóa ra có cùng sở thích chung là văn học qua câu chuyện hắn mới phát hiện ra tên bạn chảng phải tay vừa - Học sinh loại oách chuyên toán Phan Bội Châu thành Vinh - Dân Diễn châu con nhà giáo viên gốc gác đồ Nghệ. Tên bạn tối ấy đâm ra lại nói nhiều hơn VND vì ngoài chuyện gia đình trường lớp hắn còn hơn hẳn VND một mặt là đã có người yêu từ lớp 8 - Một chuyện mà VND khi ấy mơ cũng ko có ! VND lên đường nhập ngũ với một đống quà cáp của bạn bè nhưng tịnh không có một cái gì có hơi hướng một sự nhớ nhung yêu thương gì trong đống quà cáp ấy! Cô bạn mà hắn thích nhất thì chẳng đến (sau này VND mới biết bé cái nhầm! Cô bạn ấy chờ mãi mà VND không qua nhà thế là... hiện nàng đang làm giảng viên một trường ĐH tận sứ GIA NÃ ĐẠI). Thế là hai tên ở hai cái xứ khác hẳn tính cách Kinh Bắc - Thanh nghệ ấy trở thành bạn thân. VND từ đó luôn nhường xuất ra phố Sài gòn cho tên bạn môi khi người yêu hắn lặn lội từ Châu đốc xuông. KHi tên bạn không ra được VND lại trốn ra ngoài chuyển mấy cái thư cho cô bé chuyên văn xứ Nghệ theo gia đình vào AN giang yêu tên lính gà rù nhưng tinh quái, hai ba tuần co bé lại lặn lội xuống Sài gòn thăm hắn - Thời ấy đi từ Châu đốc về Sài gòn đâu có dễ ... chà nhớ lại những kỷ niệm ấy thấy đẹp biết chừng nào tình yêu, tình bạn của những anh lính !!!
Với tất cả mối thân tình ấy một lần tên bạn xứ Nghệ của VND vào ngày CHủ nhật bảo nhỏ VND - Trưa nay cậu đi ăn cơm với tớ ! Thế là thấy hắn lén xuông bếp lấy xuất cơm của hai thằng đem ra một cái miếu bỏ hoang đầu sân bay (phía ngã tư Bảy hiền). Đến nơi đã có mấy ông bạn xứ nghệ nhưng ở nhưng đơn vị khác đã ngồi đấy - Thức ăn thấy chẳng có gì vài món lèo tèo lấy từ bếp chị nuôi ra. Cả hội gom củi, kê bếp nhóm lửa tất cả thịt được cho vào một cái xoong quân dụng xào lên lấy mỡ. Khi những miếng thịt đã quắt lại tiết ra một chút mỡ tên bạn của VND mới lúi húi moc trong cái ba lô lộn của hắn ra một gói ni lon bọc kín rất sạch sẽ. Hắn và đám anh em xứ Nghệ cẩn thận gỡ trong đó ra một tảng trông trắng muốt như tảng bơ nhìn rất ngon mắt nhìn kỹ thấy những sợi nhỏ ? Đầy thắc mắc VND hỏi
-"Cái gì vậy mày?"
- "Nhút!"
Chà cái món mà VND chỉ nghe mà chưa bao giờ thấy chưa bao giờ thử là đây! Món ăn rất phổ biến ở Xứ Nghệ từ một thử tưởng như bỏ đi - Xơ mít muối
Xơ mít được rửa sạch, muối, nén chặt đến khi thật thơm và chắc đem ra ăn. Vởi chút mỡ có được cả lũ và gói Nhút quý giá mà gia đình ông bạn VND gửi cả bọn chế ra mấy món: Nhút ăn tươi, Nhút xào với thịt và canh Nhút. Đặc biệt là món nào món đấy có kha khá ớt - May môn ớt này VND đã được rèn luyện nên cũng hồ hởi chén với các ông bạn. Món nhút khi ăn tươi mát có cái sần sật của xơ mít, vị đậm của muối, vị thơm của mít, quyện với vị hăng cay của ớt. Hưiong vị của nó không có sự hoang dại như lọ măng ngâm với ớt của đồng bào dân tộc mà có vị gần gũi, nó mềm nhưng dòn không có hương vị gắt. Cái cảm giác nhớt nhè nhẹ, mát của miếng Nhút khi trong miệng là cảm giác mà VND nhớ mãi. VND nhẩn nha ăn món nhút ấy khi các ông bạn lính xứ Nghệ của VND ăn những miếng nhút với tất cả những cảm xúc có lẽ còn hơn VND khi được ăn món ăn Hà nội khi xa nhf. Những món ăn của Hà nội nà VND hay khoe bao giod cũng có sự ngon, sự đẹp một cach hiển nhiên nhưng trong nhưng trong bữa Nhút ấy VND còn thấy cả sự nhọc nhằn của nhưng người chị người mẹ nâng niu món ăn dản dị, giữ cho nó sạch, trắng nón, những miếng Nhút được nén rất chặt.
Khi đã là gã đàn ông đứng tuổi một lần trên đường lang thang Xứ Nghệ VND ghé vào quan cơm bình dân ở Vinh với giọng đặc Hà nội gọi món Nhút - Thế là từ bà mẹ chủ của hàng, cô con gái ngoài 20 chạy ra nhìn mặt tên hà nội kiêu căng ấy rồi đem mót nhút mới gỡ vừa kẻ chuyện như người trong nhà ! Cái bữa nhút ấy không có cái nóng nực của Sài gòn, không có mùi cháy khét của thịt rán quá lửa, không có những cái cổ đen bóng nhãy của nhưng anh lính Xứ Nghệ cúi xuống cái bát sắt ăn món quà của quê hương mình mà có những ánh nhìn của cô gái Xứ nghẹ mắt lá dăm,đuôi mắt dài cùng mái tóc đuôi sam dài quá thắt lưng. ÁNh mắt như ánh mắt cô người yêu tên bạn năm nào!!!
thay đổi nội dung bởi: vndrake, 15-03-2010 lúc 07:23 PM
|