...Trong đồng cỏ tối tăm, những đống lửa trại sáng lên. Quanh bếp lửa, thứ che chở duy nhất chống lại cái lạnh đang buông xuống, sau tấm bình phong mỏng manh gồm những lá cọ và cành cây cắm vội xuống nền đất, hướng về phía sợ gió hay mưa, bên những chiến gùi chất đầy những đồ vật nghèo nàn là cả một kho của cải trần gian; nằm ngủ ngay trên nền đất bao quanh, bị ám ảnh vì những băng nhóm khác cũng hiếu chiến và sợ sệt như họ, những đôi vợ chồng quấn chặt lấy nhau, nhận ra ở nhau chỗ dựa của người này là chỗ dựa của người kia, là nguồn khích lệ, sự giúp đỡ duy nhất chống lại những khó khăn hằng ngày và nỗi buồn hư ảo, thi thoảng lại tràn ngập tâm hồn người Nambikwara. Người du khách lần đầu tiên hạ trại trong rừng sâu cùng với người Anh, bỗng thấy tràn đầy lo ngại và thương cảm trước cái nhân loại hoàn toàn khánh kiệt đến mức này, cứ như họ bị đè bẹp xuống trên nền đất thù địch bởi một tai họa nào đấy; trần trụi, run rẩy cạnh những đống lửa lay lắt. Anh ta sờ soạng lần bước giữa đám cỏ cây, tránh chạm phải một bàn tay, một cánh tay, một thân người đoán được nhờ ánh lửa. Vậy mà cái cảnh khốn cùng ấy lại xào xạc những tiếng thầm thì và những tiếng cười. Những đôi lứa ghì chặt lấy nhau như trong nỗi hoài niệm về một hòa hợp đã mất, những cái vuốt ve không dừng lại khi có người lạ đi qua. Có thể đoán ra tất cả những con người ấy một niềm thương cảm vô bờ, một sự vô tư sâu thẳm, một nỗi niềm thỏa mãn ngây thơ và đẹp đẽ của loài vật, và tập hợp những thứ tình cảm ấy lại, là một điều như là biểu hiện xúc động nhất và chân thực nhất tình cảm thắm thiết của con người…
( Trích Nhiệt đới buồn )
__________________
Attraversiamo
|