Sau khi chụp ảnh xong tiếp tục hành trình vượt đèo đêm khuya, cái lạnh rét của xứ Quảng lạnh vào tận trong người, lạnh giá buốt, nhưng không vì thế mà không tiếp tục... lên đường
Một mình trong đêm tối không bóng người chỉ có một màng đêm bao trùm thỉnh thoảng một lúc lại có mấy pác xe tải chạy qua, chạy lại rồi cũng mất tâm chỉ còn Ta với Mi (anh bạn sidecar) cứ thế chạy trong màng đêm lạnh giá, đã giá lạnh cộng thêm đợt sương mù dày đặc, mặt mũi lúc này đã ướt đẩm vì sương, quần áo cũng vậy nhìn bên thuyền từng giọt nước đọng lại và chảy xuống như là đi trong nưa vậy, thoáng nhìn cột móc cây số lúc này còn khoảng 60km nữa là đến thành phố Vinh, do mệt và cái lạnh thấu xương nhìn phía trước có trạm xăng dừng lại thấy có tiệm tạp hóa nhỏ nhỏ vào mua bịt bánh ngồi ăn nghỉ mệt một tí.
Bác chủ quán: hỏi thăm cháu đi đâu vậy?
Black: Cháu ra Hà Nội
Bac chủ quán: trời gần sáng rồi làm pác chè cho ấm bụng rồi nghĩ sáng đi tiếp chứ giờ này rét lắm
Black: vật Bác cho cháu nghĩ nhờ tí nhá.
rồi nằm dày trên chiếc ghé cây chọp mắt xí...
trời hừng sáng, mà lạnh rung chắc nghĩ không đi nổi nữa. Cố gắn lên xe chạy một mạch cách thành phố Vinh 23km, có một khách sạn vào nghĩ lưng một lúc. nhận phòng lăng đùng ra ngủ chẳng biết gì, thức giấc đồng hồ đã 11h rồi tấm rửa tiếp tục lên đường

từ cửa khách sạn nhìn ra, cảnh vật yên tỉnh làm sao

Đại học Vinh

Bảo tàng Quân Khu 4

em gái Vinh
Dừng xe lại chụp cảnh Thành Phố Vinh, nhìn cảnh vật một bầu không khí lạnh cộng thêm cái màu ngối đỏ tạo cảm giác củ kỉ và buồn ủ rủ, chỉ có em gái là tươi vui mang lại một chúc gì đó để hoài niệm về thành phố này.
Cô ngồi xe tên Dung là chị, cô ngồi thuyền Tên Liên là em coĩn số fone cô em số điện thoại heheh....

rạng ngời sắc Xuân
__________________
AE Saigon Sidecar
Khoablack