Đôi khi mơ ước của mình chỉ là vậy, đơn giản nhẹ nhàng. Ngồi trên thảo nguyên bát ngát, nhìn đồng cỏ cháy rực với đàn bò đang gặm cỏ. Chắc chỉ có Mộc Châu mới có những hình ảnh đấy, cũng có thể là Ninh Thuận hay Bình Thuận. Cái mơ ước nhỏ nhoi nhưng xa vời, đã 5 năm trôi qua từ cái thời lang thang 28 ngày cùng trời cuối đất, vạ vật ngủ gật trên đường về Mộc Châu sau 1 đêm nhậu tí bỉ với 1 a chàng người người Thái mới quen biết từ chiều hôm trước đó. Lan man về những ký ức, chỉ mới tuần rồi thôi, tôi lại thấy cảnh ráng chiều trên đồng cỏ, cùng với đàn trâu nhẫn nha, cùng với những người Tày Nùng đang nghỉ ngơi hay tắm trâu, cảnh sắc thật yên bình.
Chuyến đi 5 ngày từ Tây sang Đông Bắc.
Lào Cai - Hoàng Sư Phì - Phó Bảng - Bảo Lạc - Trùng Khánh - Lạng Sơn
Chuyến đi vắt vẻo qua các cửa khẩu phía bắc.
Cứ mỗi 6 tháng là tôi lại nghĩ là mình phải đi. Phải thoát ra khỏi cái thành phồ đầy ắp bụi và tiếng ồn này. Có điều đi đâu và đi bằng gì. Đi đâu? Đối với tôi không là vấn đề, vì những dự định được lên trước vài năm và cứ thế là đi. Đi bằng cách gì thì đó là vấn đề lớn. Con cd già cỗi của tôi đã lê lết quá nhiều trong năm qua, nó sứt mẻ và rệu rạc, với những chuyến đi thế này con xe phải được chuẩn bị khá kỹ, mọi hỏng hóc trên đường cần được loại bỏ. Trong lúc này, tôi hầu như không có thời gian chăm nó và có lẽ phải để nó lại SG. Nhưng rồi câu chuyện về một người bạn già bị tai nạn trên đường lang thang khiến tôi phải suy nghĩ lại. Sức lực để có thể lang thang cùng trời cuối đất không có là bao cũng như sức lực đủ để lang thang cùng con CD thật ra ngắn lắm. Rồi sẽ có ngày mình sẽ già đi, không còn đủ sức để điều khiển chiếc xe này nữa, lúc đó sẽ ngẫm nghĩ tiếc nuối. Quyết định xoay chuyển, xe được chất lên tàu đi thẳng ra HN, trung chuyển lên Lào Cai nằm đấy chờ.

Cục cưng