Đã đến giờ uống rượu rồi
Giữa trưa, quán vắng, ta ngồi với ta
Nghĩ, trong trời đất bao la
Có bao nhiêu mống, gọi là bạn thân?
Hay là thời cuộc xoay vần
Phù du thế thái, tình thân chẳng còn?
Lại nhớ đến chuyện ngày xưa
Săn được thú, sẽ vứt bừa cung tên
Vẫn biết rồi sẽ lãng quên
Mà sao thấy cứ hèn hèn làm sao
Ngửng lên trời, có trăng sao
Cúi xuống đất có biết bao nhiêu sầu
Thôi thì cứ ở Tửu Lâu
Rảnh là uống rượu, thấy đầu nhẹ tênh.